Posts mit dem Label thật werden angezeigt. Alle Posts anzeigen
Posts mit dem Label thật werden angezeigt. Alle Posts anzeigen

Donnerstag, 23. April 2009

Chuyện có thật của bạn tôi .

Tôi có anh bạn tuy ở Châu âu đã ngoài 20 năm mà trông ốm quá .Cũng do tạng người của Nó mà thôi . Tôi với nó chơi khá thân . Chết cười Nó kể hôm về VN thăm gia đình có mang 1 số quà về cho 1 số gia đình có thân nhân ở nước ngoài gửi về . Vào buổi tối đường phố HN cũng hơi vắng người nó ra đầu đường bắt xe ôm . Anh xe ôm nhìn Nó từ đầu đến chân rồi từ chối và nói : Em có việc bận ngay bây giờ , anh bắt xe khác" . Tôi nói : Chắc mày trông giống mấy thằng nghiện hoặc mấy thằng nhiễm HIV giai đoạn cuối nên người ta ...sợ . Nó công nhận.
Lại 1 câu chuyện khác nữa của Nó . Có 1 lần ở chợ Tuy Hoà Hải Dương , Nó vào mua hàng thì gặp 1 thằng ăn mày cầm cái bát . Thằng bé ăn mày gặp ai cũng ngửa bát xin tiền , đến khi gặp Nó thằng bé lảng đi chỗ khác không hỏi xin nữa . Thấy chú bé ăn mày tội nghiệp , Nó gọi chú bé ăn mày lại tính cho tiền thì chú bé ăn mày mặt tái mét van xin trước : Cháu xin chú , cháu chỉ có tưng đây tiền người ta cho , chú đừng lấy của cháu .
Nó cười bảo : Tao gọi mày lại để cho mày tiền chứ không phải lấy của mày , hiểu chưa ?
Chú bé ăn mày nhận tiền từ tay nó mà mặt vẫn cứ....tái mét .
Còn mấy câu chuyện khác của Nó nữa mà nhiều người nhìn Nó vẫn lầm tưởng là Thần Chết hay kẻ mang bệnh HIV , cho nên nhiều người nhìn Nó rất hoảng .
Nhân câu chuyện này tôi cũng chợt nghĩ có lẽ mình cũng phải nhờ thằng này làm bình phong đi đòi nợ hộ cũng nên . Ví dụ mang kim tiêm bơm 1 ít máu hợi vào đến nhà con Nợ đòi có khi lại.....hiệu quả .

Samstag, 21. März 2009

Kevin -video- TQ thuỷ công kế bao vây VN.


TRUNG QUỐC ÁP DỤNG BINH PHÁP TÔN TỬ "THUỶ CÔNG KẾ " BAO VÂY VIỆTNAM

TRUNG QUỐC đã và đang tiến hành theo binh pháp Tôn Tử " Thuỷ Công KẾ " tấn công Việt Nam không chỉ ngoài Biển Đông mà còn tấn công vào các con Sông lớn nuôi sống hàng triệu người Việt như Sông Hồng, Sông Đà , Sông Mekong ...

Thượng nguồn Sông Cửu Long ViệtNam , Khởi nguyên từ Tây tạng Qua Trung Quốc tên là Nujiang River, qua Miến Điện tên là Salween river , qua Lào Thái Kampuchia tên là Mekong River .

Mặc dù kế hoạch xây dựng 13 đập thuỷ điện tại TQ chỉ mới hoàn thành được 4 đập ( 2004 ) thì Ôn Gia Bảo phải tạm ngưng lại do sự chống đối dữ dội của quốc tế. Thay vào đó Trung Quốc tiến hành tài trợ cho các nước Miến Điện, Lào, Kampuchia xây dựng hàng loạt đập thuỷ điện đổ bêtong ngăn dòng sông Cửu Long . Vào mùa Khô nước được ngăn chặn bởi các đập nên giảm mạnh dòng chảy ra biển, khiến nước mặn xâm lấn vào đồng ruộng Việt Nam ngày càng sâu .

Các công ty Tháilan tham gia vào các dự án Thuỷ Điện tại Miến Điện đều là của các Đại gia Hoa Kiều Tháilan kết hợp với Hoa Kiều Miến Điện , nhóm Hoa kiều thiểu số này nắm quyền chi phối hơn 70% nền kinh tế 2 nước, với sự tham nhũng của giới chức cầm quyền họ dễ dàng hối lộ để thu lợi kếch sù .

Ngay tại Lào các công ty Thái Lan liên doanh xây dựng các công trình Thuỷ Điện với Lào đều lệ thuộc vào nguồn vốn vay của Hoa Kiều . Một vị Tướng Tháilan đã tức giận vạch trần sự thâm độc nguy hiểm của Thaksin, âm mưu " tư nhân hoá bán cổ phần các cty Điện của nhà nước Thái cho Hoa kiều Singapore và Thái Lan", khiến dân Thái thức tỉnh trước tương lai nô lệ của cả dân tộc đối với thiểu số Hoa Kiều thao túng mọi nghành kinh tê.

Ông Cựu thủ Tướng Thaksin đã thất bại khi bị sự chống đối của người Thái . Và mọi việc trở thành bão tố lật đổ chính quyền Thaksin khi vụ mua bán công ty viễn thông lớn nhất của Thái cho Hoa kiều Singapore bị phanh phui.

Đạo quân thứ 5 của Trung Quốc là mối đe doạ cho sự tồn vong của các dân tộc trong vùng Đông Nam Á.



The Mekong - Mother River of Southeast Asia (Part I)


The Mekong - Mother River of Southeast Asia (Part II)

Laos dam project raises concerns


Dams to sustain military dictatorship

Friday, 20 March 2009 16:36

Anti-dam campaigners have pointed out that dam projects do not benefit people but harm the natural environment and cause human rights violation.

The military junta has already drawn up projects to build 21 huge dams in Burma to be constructed by companies from Thailand, China and India. These dam projects will only earn revenue for the Burmese junta but will not benefit the masses. As a consequence of these projects, human rights violations will be rampant in the project sites, said the Burma River Network (BRN).


Ko Aung Nge, a spokesperson of the BRN, said that "the major aim of the dam projects was to earn money for the military junta. Our people have to face many difficulties once the dams are built. Army battalions will follow to set up bases in the areas after the dams are constructed. Human rights violations will follow as a result."

There is no public participation in decision making, no transparency in energy planning, and no alternative considerations for building the dams. On March 14 the International River Day, anti-dam campaigners urged neighbouring countries and international investors to put a halt to dam construction in Burma.

The dam projects will generate an estimated 35,000 mega watts of power. Experts estimate that the dam projects will cost US$ 35 million.

All dams will be built on Burma's major rivers the Salween, Irrawaddy, Chindwin, Sittaung in the upper reaches of the rivers.

"There will be indirect impact on the whole of Burma. Dams will be full of water. Paddy fields will be destroyed. People will be relocated. There will be mounting unemployment. Direct impacts will include human rights violations and forced labour," said Ko Aung Nge.

Due to the dams, there will be deforestation; plantations and fields will be flooded; green pastures will disappear; and there will be global warming, said an officer-in-charge of a forest organization.

There will be environmental destruction where woods and bamboo groves will be under water. There will be increase in flooded areas after the dams are completed. Green house gases will be released from many green plants and mud that are under water. The green house gases can cause global warming.

Dams threaten international recognized biodiversities and its enriched areas. Nobody can collect enough information about the destruction of the environment in these areas.


Kristin Halvorsen
the Norwegian Minister of Finance: “We cannot finance companies that support the military dictatorship in Burma through the sale of military equipment,”

Map of proposed dams on the Nu River

Montag, 12. Januar 2009

Sự thật

Bản hồi ký 9 kỳ bây giờ mới hết. Xin giới thiệu ngay một tài liệu vào loại “cổ sử” cần phải đọc. Bây giờ chuyện này làm gì có. Không có ai bị bỏ đói. Không có tham nhũng. Tình hình văn hoá giáo dục nước nhà phát triển tốt đẹp. Hoa hậu ngày càng có da có thịt. Bóng đá trên cả tuyệt vời. Những mẻ nhôm tươi rói sắp ra đời với sự giúp đỡ của các đồng chí Trung Quốc, bốn phương tư bản đỏ đều là anh em. Không có ô nhiễm. Tất cả nhờ có bộ 4T.

NGUYỄN QUANG VINH

KỲ 1: VƯỢT HUNG TRÂU



Bọ Vinh ( đội mũ tai bèo) cùng Phan Phương, Minh Phong vượt Hung Trâu. Ảnh chụp khi đã vào gần bờ.

Tháng 10 năm 2006, lũ trắng Quảng Bình. Thiệt hai nặng nề nhất là hai huyện Tuyên Hoá và Minh Hoá. Cay cực vì lũ thuộc về đồng bào dân tộc Mã Liềng, Sách, Rục. Từ ngày 2 đến mồng 4/10 lũ chia cắt nhiều vùng dân cư. Trong khoảng thời gian này, cán bộ chủ chốt tỉnh Quảng bình do Bí thư tỉnh uỷ Hà Hùng Cường và chủ tịch tỉnh Phan Lâm Phương lại dẫn đầu đoàn lãnh đạo Quảng Bình đi nước ngoài- đi trong khi biết lũ lớn đang vào, đi với lý do ” không thể thay đổi kế hoạch”.

Thế mới có chuyện.

Tôi, Minh Phong ( Phóng viên báo Sài Gòn Giải phóng), Phan Phương ( phóng viên báo Quảng Bình) gặp anh Chất, chủ tịch huyện Minh Hoá. Đang lũ lớn nhưng gặp chủ tịch huyện quá dễ vì ông ta vẫn đang trong phòng làm việc. Hỏi, lũ lớn lắm phải không anh? Dạ. Lũ lớn. Toàn huyện ngập lênh láng, nhiều xã ngập trắng. Nhất là xã Thượng Hoá bị cô lập. Thế các anh đã có ai vào Thượng Hoá chưa? Dạ anh em báo cáo lũ ngập đường vào xã tới 4 cây số, không ai vào được. 7 ngày rồi mất liên lạc với xã. Phó Bí thư tỉnh ủy vào đến đoạn đường ngập, thấy lũ lớn quá, quay về. Phó chủ tịch UBND tỉnh vào đến đoạn đừng ngập, thấy lũ lớn quá, quay về. Ba anh em nhìn nhau ngán ngẩm. Thôi đi.


Hồi ấy Bọ còn đi xe rách, vẫn lái xe vượt lũ

Tôi lái xe chở Phan Phương và Minh Phong đến xã Thượng Hoá.

Tình hình đúng như chủ tịch huyện Minh Hoá nói. Con đường vào xã Thượng Hoá ngập trắng trong lũ. Trước, đây là con đường bê tông, nay là biển nước. Đoạn đường qua Hung Trâu dài chừng 4 cây số ngập trắng, ngập lên cả cột điện.

Minh Phong xuýt xoa: mần răng vô anh?

Phan Phương nói: Chỗ sâu nhất cũng phải 7 mét mà nước đang chảy xiết. Có bơi vào cũng chết cóng vì lạnh.

Tôi nói: Về đã.

Quay về thành phố Đồng Hới, mua mấy cái săm ô tô rồi lại chất lên ô tô chạy lên.

Chúng tôi quyết định vào xã Thượng Hóa. Đồn biên phòng 525 cử một chiến sỹ. Hỏi đồn trưởng, thế mấy ngày nay có ai liên lạc ra không. Không. Nước ngập thế là bị cô lập. Chúng tôi nói chúng tôi bơi vào. Đồn trưởng đùa: nếu các nhà báo vào được, tôi bái phục. Anh em chúng tôi còn chưa dám. Thấy chúng tôi cương quyết, đồn cử một chiến sỹ khoẻ nhất theo cùng. Anh là Đinh Hoà.

Chúng tôi bơm căng ba cái săm ô tô. Kéo mấy khúc gỗ khô lại néo với nhau làm bè. Tôi vác từ trên xe xuống một bao tải bánh trái, lương khô, gạo, mỳ tôm, kẹo bánh để vào cho bà con. Ba anh em góp lại được hai triệu, mua hết.

Cởi tung quần áo.

Vừa dìm người xuống, cả nhóm chúng tôi nhảy tót lên, co gập người. Ui trời lạnh thấu xương. Mùa này giá rét, nước lạnh đã không dám sờ tới, đằng này đây là thác lũ, lạnh như kem. Đinh Hoà nói: Nước lạnh lắm, các anh cẩn thận chuột rút.

Tôi hô: Một hai ba nhảy nào. Thằng nào còn chui lên véo chim đấy.

Liều.

Trong nhóm, tôi cao tuổi nhất. Minh Phong, Phan Phương thanh niên. Đinh Hoà cũng thanh niên. Noi gưong lão già tôi, tất cả lại lao xuống. Cắn răng chịu lạnh. Toàn thân tê cứng. Chúng tôi bấu tay vào săm ô tô, vào bè gỗ, đẩy người đi.

Mênh mông nước.

Gần một tiếng trôi qua, tất cả đuối sức mà nhìn lại cũng chỉ mới bơi được một quãng.

Tôi hét: Nghỉ chút đã, cứng hết chân tay rồi.

Phan Phương: Anh ghé vào lùm cây kia nghỉ đi anh Vinh, bọn em đi trước.

Đinh Hoà và tôi ghé vào một lùm cây đã ngập gần đến ngọn. Tôi định với tay vào một cành cây để đu người lên khỏi nước thì hốt hoảng lao xuống. Ui trời, một ổ rắn mấy chục con đang đeo bám trên ngọn cây, thè lưỡi ra trước mặt.

Đinh Hoà kêu: Anh Vinh, chết rồi, em bị chuột rút ở bàn chân, không đạp nước được, cứng rồi.

Tôi nói: Cố gác bàn chân lên bè gỗ tao xử lý cho.

Tôi nhoài nửa người lên bè gỗ, vạch quần đái vào bàn chân của Đinh Hoà. Nhưng mà trời ơi, cả tiếng đồng hồ ngâm trong nước lạnh buốt, thằng ” em trai” co lại, chẳng thấy đâu. Phải vuốt, phải dỗ dành mãi nó mới hoạt động trở lại. Tôi đái lên bàn chân Đinh Hoà. Chưa ăn thua, tôi dùng sức ẩy Đinh Hòa nằm hẳn trên bè gỗ. Mày đái tiếp đi. Đinh Hoà cũng vạch quần đái. Rồi tôi xoa bóp chân cho cậu ấy. Một lúc thì đỡ.

Đi tiếp.

Phan Phương nói: Anh Vinh, bây giờ có em chân dài rơi xuống trên phao này, anh mần răng?

Tôi làu bàu: Thì biết ngắm thôi, mần chi được, thun hết rồi.

Tất cả cười.

Bơi đến tiếng thứ 3 thì tất cả im lặng.

Chỉ còn biết cố sức đẩy người đi.

Mệt đến độ tôi không còn cảm giác chân tay mình là gì, tất cả cứng ngắc.

May lúc này thì nước không chảy xiết nữa.

Minh Phong vừa thở vừa nói: Nếu mấy anh em mình chết lũ, sẽ được phong là liệt sỹ.

Phan Phương càu nhàu: Liệt sĩ cặc. Đang mong sống, ai muốn chết mà liệt sĩ.

Tôi nói: Hay là họ sẽ nói mấy thằng nhà báo điên. mắc mớ chi mà phải bơi vô dân.

Đinh Hoà nói: Thực sự em cảm phục các anh.

Tôi nói: Bọn mình nghe lãnh đạo tỉnh, huyện nói không thể vào xã này được vì lũ lớn, ức quá thì vào thôi. Chính quyền họ có thể huy động ca nô, thuyền chứ. Sao lại bỏ dân cô lập trong lũ như thế?

Minh Phong nói: Thì hôm qua ông chủ tịch huyện nói đã làm tờ trình xin thuyền vào mà mãi không có.

Lại tờ trình.

Khùng.

Vào bờ. Ba anh em vội vã mang áo quần. Ngồi co ro với nhau. Lạnh đến mức lưng tôi cứ cong gập xuống như muốn gãy.

Còn phải bơi thêm hai khúc đường ngập nữa mới qua khỏi Hung Trâu vào tới xã Thượng Hoá.


Ông Cao Xuân Hiếu nói: Đói lắm cán bộ ạ…”

Xã này có 3 thôn: Thôn Ón là của người Rục, thôn Mò o ồ ồ của người Sách và thôn Yên Hợp là của người Mã Liềng.

Chúng tôi chạm vào thôn Ón đầu tiên.

Sĩ quan biên phòng Trần Ngọc Lĩnh, người được giao nhiệm vụ công tác tại thôn thấy chúng tôi mừng quýnh. Nhưng khi biết chúng tôi là nhà báo, Lĩnh nói: bà con đói cả vùng rồi, đứt bữa hết rồi. Gạo anh em biên phòng còn một bao mấy ngày trước chia cho bà con hết. Mỗi nhà vài lon thôi, giờ thì hết sạch rồi. Cao Xuân Tư phó thôn kể: Thôn em có 55 hộ, 237 người, ba tháng nay trong nhà không còn hột gạo, một số nhà còn sắn ăn, nhà hết sắn thì vào rừng đào củ mài, củ nhút. Nhà không có ai khoẻ vào được rừng là đói rục. Trưởng thôn Cao Xuân Tình: Bà con đói kiệt mấy ngày vừa qua, bị lũ cô lập hết, vào rừng đào củ mài cũng không được.

Chúng tôi vào thôn.

Khủng khiếp.

Tôi không hình dung được, dưới chế độ xã hội chủ nghĩa lại có một thôn sống trong cảnh lay lắt như vậy. Tan hoang. Nhà nào cũng đói. Nhà chị Cao Thị Liên đang ngồi ôm đứa con nhỏ, đói lả, bên chị là cái nồi chứa những con nòng nọc. Đó là món ăn duy nhất còn lại trong ngày của nhà chị.

Mẹ con nhà chị Cao Thị Hóa ăn cả nòng nọc

Nhà ông Cao Xuân Hiếu, 7 người đang ngồi, nằm trên nền đất, đói lả.

Nhà nào cũng như vậy. Cái đói bao trùm.

Chúng tôi chia vội bánh kẹo, gạo, mỳ tôm cho bà con, cho các cháu nhỏ.

Hình ảnh cảm động nhất là khi chúng tôi tập trung trẻ con trong thôn tới để chia kẹo, tất cả các cháu ngồi trật tự và nhận bánh kẹo rất từ tốn. Trông các cháu rất thương vì đói và vì cả sợ chúng tôi.

Chúng tôi nhờ một con thuyền quay ra ngay. Nói là thuyền của dân, thực chất chỉ là mấy cái thùng phuy ghép lại, buộc lên trên mấy tấm ván, đi rất nguy hiểm trong nước lớn, nhưng dù sao thì cũng nhanh và đỡ phải bơi ra. Mấy thanh niên trong thôn Ón giúp chúng tôi chèo thuyền này ra.

Thuyền dã chiến của bà con thôn Ón đưa chúng tôi vượt thác lũ để vào bờ về viết bài.

Tối đó tôi viết ngay bài trên báo Lao Động khẳng định bà con ở xã Thượng Hoá đói vì nước lũ cô lập và trong nhiều ngày, lãnh đạo tỉnh, huyện xã đều không ngó ngàng. Bà con thì ở trong này, uỷ ban xã lại ở ngoài đường Hồ Chí Minh, thấy lũ lên cũng không ai vào nắm tình hình.

Lũ trẻ con ngồi chờ chúng tôi cho bánh kẹo, mỳ tôm

Bài báo cũng khẳng định: lãnh đạo tỉnh Quảng Bình đã bỏ dân trong lũ.

Bí thư, chủ tịch tỉnh trong khi nước lũ ngập trắng nhiều nơi, nhưng vì kế hoạch có trước, nên cứ thế dẫn tất cả cán bộ đầu ngành đi nước ngoài.

Phần này báo cắt không in.

Sau khi truyền bài và ảnh đi, tôi gọi điện thoại cho anh Vương Văn Việt xin gạo cứu đói cho dân. Anh Việt nói, ngày mai sẽ cho xe chở ngay 5 tấn gạo vào liền.
Sau khi báo phát hành, Thủ tướng Chính phủ, Tổng Bí thư phát công văn khẩn cấp yêu cầu lãnh đạo Quảng Bình báo cáo.

Mấy ngày này trên các phương tiện thông tin đại chúng vẫn loan báo chỉ thị của Trung ương, địa phương nào bỏ dân đói phải cách chức lãnh đạo.

Bài báo của tôi, của Minh Phong trên Sài Gòn giải phóng, của Phan Phương trên Công an nhân dân và trên Nông thôn ngày nay …ngay lập tức đốt nóng dư luận cả nước và đe dọa sinh mệnh chính trị của những quan chức Quảng Bình.

Anh em tòa soạn gọi cho tôi, tuyệt vời Bọ ơi, một bài điều tra rơi nước mắt.
Phó Tổng biên tập Tô Phán nhắn tin: Thường trực Ban biên tập biểu dương tinh thần làm việc quyết liệt của Bọ đấy. Tuổi như Bọ mà dám lao vào nơi nguy hiểm đó rất đáng trân trọng.
Nhà văn Vĩnh Quyền, trưởng văn phòng thường trú báo Lao Động tại miền Trung- Tây Nguyên ( phụ trách trực tiếp tôi) gọi: Vinh ạ, bài điều tra hay dễ sợ. Tuyệt quá, anh sẽ đề nghị thưởng hí.
Dư luận Quảng Bình xôn xao. Có người nói: Lần này lãnh đạo Quảng bình bị mất chức với Trung ương.
Thằng Minh Phong và Phan Phương cười tít mắt vì được nhiều người khen. Minh Phong ao ước: Em nhận tiền thưởng bài điều tra ni, em mua cái áo ấm mới anh ạ. Phan Phương nói: Em nhận tiền thưởng, em thay cái dy động để cho oai.
Ngay sau đó là một cuộc chiến thực sự giữa những người phát hiện sự thật và những người cố chống chế né tránh sự thật.

Một cuộc chiến căng thẳng và đang mang lại nguy hiểm cho ba anh em chúng tôi.

Nguồn: Blog Nguyễn Quang Vinh

quangvinhblog

Kỳ 2 - Màn kịch ( 1)

báo Sài Gòn giải phóng, báo Công an nhân dân, báo Nông thôn ngày nay đồng loạt ra mắt. Tất cả đều khẳng định, 600 người dân của bà con dân tộc Sách, Rục, Mã Liềng đang đói và bị chính quyền các cấp bỏ rơi. Xôn xao khắp tỉnh. Điện thoại các nơi tới tấp gọi về tỉnh. Ngay chiều hôm đó là công điện khẩn của Thủ tướng. Hôm sau là công điện của Tổng Bí thư yêu cầu Quảng Bình báo cáo ngay.

Đoàn lãnh đạo Quảng Bình vội vã rút ngắn thời gian công tác nước ngoài, chạy về

Kỳ 3 - Màn kịch (2)

Cách đây mấy năm, nhà nước đầu tư hàng chục tỉ đồng xây dựng nhà cửa, đường, trường học, trạm xá cho đồng bào, những mong đồng bào có cuộc sống đổi thay, sống ổn định, thoát khỏi cảnh du canh du cư. Dự án được thực hiện về cơ sở hạ tầng tương đối khá, nhưng kỳ lạ là người ta đã chọn một nơi đất canh tác không có, đất trồng lúa không có, thành ra, bà con muôn đời đã ăn sắn, ăn ngô, ăn củ rừng, về đây, những mong có lúa có gạo ăn lại tiếp tục ăn sắn, ăn ngô, ăn củ rừng.

Kỳ 4 - Ngạt thở

Mở màn cho cuộc phản pháo những bài điều tra của chúng tôi ngoài Đài phát thanh truyền hình Quảng Bình, báo Quảng Bình, chính là báo Tuần Tin tức. Phóng viên Ngọc Châu viết” 600 người dân ở 3 thôn Ón, Mò o ồ ồ và Yên hợp: Khó khăn là có, kiệt- đói thì không”.

Bài báo làm râm ran không khí phấn khởi trong lãnh đạo tỉnh, lãnh đạo huyện Minh Hoá vì đã viết đúng với chỉ đạo

Kỳ 5 - U ám

Lãnh đạo tỉnh Quảng Bình đầy đủ trong tay tất cả những tài liệu để báo cáo Thủ tướng đúng hạn định.

Nội dung báo cáo này tóm tắt 3 phần: Một là khẳng định Dự án định cư cho đồng bào Rục do Chính phủ đầu tư trên 30 tỷ đồng đang vận hành tốt, điện, đường, trường, trạm đúng như yêu cầu đặt ra.

Kỳ 6 - Chia lửa

Dù cái tin rất ngắn, nhưng nhà báo Trương Duy Nhất đã làm náo động tỉnh Quảng Bình. Trước đó, Nhất gọi: Anh Vinh, vì sao trong bài điều tra của anh, không nói đến việc lãnh đạo Quảng Bình bỏ địa bàn đang nước sôi lửa bỏng vì lũ để kéo nhau đi nước ngoài? Tôi nói, anh viết, nhưng tòa soạn cắt.

Kỳ 7 - Mũi tên độc

Có người lạc quan nghĩ, khi được hàng loạt báo ủng hộ chúng tôi, khẳng định sự thật, phê bình gay gắt trách nhiệm của lãnh đạo Quảng Bình thì coi như không còn gì bàn cãi nữa, thông tin của chúng tôi đã được khẳng định.

Kỳ 8 - Điểm tựa

Băng ghi âm này bọn anh ghi trong một hoàn cảnh đặc biệt, nên tiếng rất xấu. Tiếng này, anh em mình nghe thì được, nhưng để Thủ tướng nghe thì không ổn. Nhung gật đầu, anh yên tâm, Đài em mới nhập thiệt bị lọc tiếng cực kỳ hiện đại. Đi với em.

Kỳ 9 - Quyền lực của sự thật

Xin hãy đọc Entry này trong giai điệu bài hát Quảng Bình quê ta ơi của nhạc sỹ Hoàng Vân do NSƯT Thùy Linh và tốp ca nam nữ đoàn Nghệ thuật Quảng Bình trình diễn.